VÒNG XOAY CỦA ÁNH SÁNG

—– Review sách “Lãnh địa ánh sáng”—–

Yoko Tsushima – nhà văn, nhà phê bình văn học người Nhật Bản. Bà đã từng được thời báo New York đánh giá là “Một trong những nhà văn quan trọng nhất trong thế hệ của bà ấy”. Quả là như vậy, trong sự nghiệp của mình bà “bỏ túi” rất nhiều giải thưởng danh giá, trong đó phải kể đến: Giải Izumi yoka Văn Học, giải gương mặt văn học Noma, giải Youmiuri và giải Tanizaki,… Các tác phẩm của bà được dịch ra nhiều thứ tiếng Anh, Pháp, Đức, Ý, Hàn, Trung,…

Đến với “Lãnh địa ánh sáng” ta như chìm trong một thế giới nội tâm sâu thẳm của nhân vật chính – người phụ nữ chưa từng được tác giả cho biết tên cùng với hành trình vật lộn với những vết thương cắm rễ trong từng tế bào của tâm trí. 

Sự loay hoay triền miên trong bóng tối…

Nếu được cho một sự chọn lựa, bạn sẽ chọn lựa nơi ở của mình là một nơi tràn đầy ánh sáng với những ô cửa sổ to và có thể nhìn rõ những tia nắng đang tung tăng nhảy múa trên nền nhà, trên bàn học hay cả những cành hoa được bày nơi góc bếp hay một căn phòng được chặn lại những ô cửa sổ bằng những tấm bạt xanh đỏ nơi ánh sáng ghé qua rồi bay đi mất? Có lẽ tuỳ theo nhu cầu của mỗi người mà sẽ có những sự chọn lựa khác nhau, những thứ ánh sáng trong tâm hồn của chúng ta đôi khi thật khó khăn để ta có thể chọn lựa. Giống như người phụ nữ trong tác phẩm, lúc nào cô ấy cũng bị thúc đẩy bởi câu nói: 

“Suy tư làm chi, rũ bỏ đi

Sải rộng cánh bay khắp hoàn cầu”

Nhưng rồi, cô loay hoay mãi trong một mối quan hệ, trói chặt mình trong nỗi đau của quá khứ. Dù đã chọn cho mình một căn phòng ngập nắng nhưng cuối cùng lại dùng những tấm bạt xanh đỏ để ngăn những ánh nắng mà cô vô cùng yêu thích.

Đôi khi, có những sự nghịch lý nhỏ nhặt hằng ngày mà chúng ta thường bỏ qua cho đến khi chúng trở mình mạnh mẽ như một tấm lưới to ôm trọn lấy ta, ta vùng vẫy rồi đầu hàng, nằm gọn trong đó. Bởi lẽ, ta sợ, sợ khi ra thế giới ngoài kia có nhiều điều mà ta không thể lường trước… Sợ phải rời bỏ mối quan hệ “đã từng” làm mình rất hạnh phúc,… sợ đối mặt với nỗi đau của quá khứ và… sợ… đối mặt với chính mình.

Lần mò đi tìm ánh sáng

Cứ ngỡ là con người ta sẽ ổn yên nằm trong lòng tấm lưới ấy, nhưng cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, rồi một ngày có một tia nắng nhỏ khẽ lọt qua. Tia sáng của sự tự do, của khát khao, của sự chữa lành. Con người ta có lẽ luôn đi tìm chiếc vỏ của sự ổn yên nhưng lại khát khao được chữa lành. Và có lẽ cái giá của sự chữa lành cũng được đổi bằng tổn thương. Người phụ nữ ấy lần mò về quá khứ, lần mò về những tổn thương. Cô đối mặt với nỗi sợ từng chút một, tìm về chính bản thân mình… Có lẽ hành trình đi tìm ánh sáng ấy vẫn còn tiếp diễn, vẫn còn là một chặng đường rất dài ở phía trước nhưng ở đó có ánh sáng, có tương lai và thật nhiều điều tốt đẹp. Vậy nên để chúng ta có thể đi hết một vòng xoay từ tối đến sáng có lẽ phải cần thật nhiều can đảm, giống như can đảm của tác giả dành cho nhân vật của mình qua từng trang viết.

Cuối cùng, Hoa Súng hi vọng những dòng giới thiệu của mình về tác phẩm “Lãnh địa ánh sáng” sẽ phần nào đó giúp ích cho bạn trên hành trình đi tìm ánh sáng, tìm sự chữa lành cho riêng mình.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses cookies to offer you a better browsing experience. By browsing this website, you agree to our use of cookies.